Mưa! Trời đổ mưa rất lớn. Từng hạt, từng hạt cứ tát thẳng vào mặt đường bên dưới để lại những âm thanh tan vỡ lạnh lùng. Ngồi tựa lưng vào thành sân thượng, Dĩ Băng gục đầu nhìn những giọt mưa rơi vỡ. Chẳng hiểu sao mưa mà anh vẫn không muốn tìm chỗ trú. Có lẽ anh muốn thử cảm giác dưới mưa là thế nào như Thiên Di đã từng chịu. Mưa mạnh thế, tát thẳng vào người anh đau như thế thử hỏi một cô gái mỏng manh như cô sao có thể chịu đựng được. Người ta nói chẳng sai. Phụ nữ khi cần sẽ mạnh mẽ không gì sánh kịp.
– Tại sao không vào nhà?