{Ngoại truyện Em yêu anh}: “Lần đầu tiên” (Phần 1)

Ngoại truyện này chào mừng Ngày 1/6. E hèm ai thấy mình chưa qua khỏi tuổi thiếu nhi thì đừng nên đọc nhá! Di Di sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm pháp lí nào do bài viết này gây ra ;)) Chúc mọi người 1/6 vui vẻ ^^~

_        Há miệng ra nào?

Thiên Di vừa dỗ dành vừa hăm dọa đưa vài viên thuốc ra trước mặt Dĩ Băng.

_        Anh không uống đâu! Đắng!

Dĩ Băng cố chui vào mềnh, trốn tránh mấy viên thuốc be bé.

_        Anh đang sốt kìa. Không uống thuốc thì sao hết bệnh. Ngoan nào!

Thiên Di cũng chui đầu vào mềnh, nhéo nhéo lấy hai má Dĩ Băng. Má Dĩ Băng mềm nha nhéo rất đã tay.

_        Không uống! Đắng!

Dĩ Băng vẫn cố tìm đường né.

_        Anh ngoan đi! Uống thuốc rồi em mua kem cho ăn mà. (Di Di: y chang như dỗ con nít, sợ thiệt =))

_        Bạc hà sôcôla mười cây!

Thiên Di lắc đầu trước anh chồng y hệt trẻ con này. Dĩ Băng không sợ trời không sợ đất lại sợ mấy viên thuốc bé nhỏ. Thật là muốn cười cũng cười không nổi. Còn lấy kem ra uy hiếp cô.

_        Được rồi, đồng ý! Chui ra khỏi mềnh mau!

Thật là… đáng lẽ người đang được dỗ dành là cô mới đúng chứ. Thiên Di nhoẻn miệng cười méo xệch đưa thuốc cùng nước cho Dĩ Băng. Dĩ Băng nhắm tịt mắt, lấy tay bóp mũi cho thuốc vào miệng. Nhìn cái dáng vẻ khổ sở của Dĩ Băng, Thiên Di phì cười. Xem ra cô có cái hơn anh chồng rồi.

_        Chồng em giỏi quá cơ!

Thiên Di vỗ tay cười toe toét rồi đón li nước từ tay Dĩ Băng. Dĩ Băng thì vẫn nhăn mặt, vị thuốc đọng lại vẫn khiến anh khó chịu.

_        Đi ăn kem!

_        Không được! Anh đang bệnh thì đi đâu? Kem lạnh lắm anh ăn có thể bệnh sẽ nặng thêm. Ăn cháo nhé!

Thiên Di dịu dàng xoa lấy hai má Dĩ Băng.

_        Em thất hứa.

_        Để đảm bảo tính mạng cho anh, để anh có sức khỏe kiếm tiền nuôi em, em buộc lòng phải làm thế. Hết cách rồi! (Di Di: chị thẳng tính ghê luôn ^^~)

_        Em chơi xấu!

Dĩ Băng nhíu mày dùng hết sức kéo Thiên Di ngồi trên đùi mình. Cốc một cái rõ đau trên trán Thiên Di. Thiên Di xoa xoa đầu.

_        Anh có cốc em thì em cũng không cho anh ăn kem đâu.

Thiên Di lè lưỡi trêu chọc. Nhìn vẻ mặt đắc thắng vui vẻ của cô vợ, anh cảm thấy cơn mệt do sốt cũng giảm đi vài phần.

_        Dĩ Băng này sao anh lại thích cùng một loại kem giống em? Lúc anh giả làm Nguyên Phương cũng gọi món kem đó. Chúng mình đúng là vợ chồng nha! Cả sở thích cũng giống nhau.

Thiên Di ngồi trên đùi Dĩ Băng, đung đưa hai chân ra chiều thích thú.

_        Chuyện đó thì…

Kí ức Dĩ Băng nhẹ trôi về một sáng mùa xuân của mười sáu năm về trước.

_        Cậu chủ, chúng ta đến nơi rồi. Mời cậu xuống xe.

Cậu bé tròn sáu tuổi mặc một chiếc áo sơ mi kẻ cùng quần Jean ra dáng một đứa trẻ bước xuống xe hơi. Cậu bé ấy không ai khác chính là Dĩ Băng. Hôm nay cậu được mẹ cho phép đi chơi nhân dịp Quốc tế thiếu nhi. Giữa không gian khu công viên ngập tràn màu sắc của những chùm bong bóng. Tiếng nhạc nhộn nhịp xập xình trên loa, tiếng cười nói của mọi người làm Dĩ Băng thích mê. Cậu bé nhanh chân chạy đến khu trò chơi. Nào là tàu lượn, nào là xe hơi, nào là khủng long, tê giác. Mải mê ngắm nhìn thì bất chợt mọt tiếng người vang lên thu hút sự chú ý của cậu.

_        Trò chơi, trò chơi đây! Mại dô, mại dô! Chơi là trúng đây!

Tiếng rao phát ra từ miệng của một chú hề trên người quần áo sặc sợ. Nhanh chân rời bỏ vị trí hiện tại, Dĩ Băng chạy đến bên cạnh chú hề. Ghé mắt nhìn vào gian hàng. Thì ra là trò chơi ném vòng, chỉ cần ném chiếc vòng vào những cây cột là sẽ có quà. Dĩ Băng nhíu mày đắc chí nhìn chú hề tỏ vẻ “Ta đây sẽ lấy hết quà của ngươi!” (Di Di: thì ra đây là bản chất đã có từ nhỏ;)) Hằng ngày cậu đều ở trong phòng chơi trò này mà. Cho dù có xoay ngược người ra sau cậu cũng có thể ném trúng. Tội nghiệp chú hề rồi nhưng tội thì tội quà vẫn phải lấy ah~

_        Bán 10 vòng!

Dĩ Băng chìa tờ tiền ra trước mặt chú hề.

_        Cậu bé thật can đảm nha! Người đầu tiên thử sức nha! Chúc cậu may mắn.

_        Không cần!

Chú hề sững người một chút rồi đưa mười chiếc vòng cho Dĩ Băng. Dĩ Băng cười nhếch môi một cái. Chiếc vòng thứ nhất rời tay cậu đáp nhẹ nhàng vào cây cột gần nhất.

_        Một bịch bánh cho cậu bé!

Chú hề nhanh tay lấy đưa bánh cho Dĩ Băng. Dĩ Băng cầm lấy rồi thảy ra cho ông người làm phía sau.

Chuyên tâm vào chiếc vòng thứ hai. Chiếc vòng như một chiếc máy bay lượn vòng rồi hạ cánh êm ái vào cây cột kế tiếp. Một bịch kẹo lại được Dĩ Băng thảy về phía sau. Rồi chiếc vòng thứ ba, thứ tư,… thứ chín như mang phép thuật đều đến đúng chỗ cần đến. Chú hề bắt đầu đổ mồ hôi nhìn Dĩ Băng, cậu đang chuẩn bị ném chiếc vòng cuối cùng- món quà lớn nhất. Một chú gấu bông trắng cực xinh xắn. Giây phút chiếc vòng rời khỏi tay cậu bé tiến gần đến cây cột thứ 10 thì từ đâu một chiếc vòng khác cũng bay đến đẩy chiếc vòng của Dĩ Băng chệch đường bay, nghiễm nhiên nằm gọn trong cây cột thứ 10 còn chiếc vòng Dĩ Băng thì rơi xuống đất. Dĩ Băng tức giận quay sang thì thấy một cô bé chừng 4 tuổi đang sung sướng nhảy cẩn lên.

_        Ba ơi con thắng rồi! Con thắng rồi!

Đôi chân nhỏ bé không yên trên mặt đất. Dĩ Băng tức khí tiến đến gần cô bé lắm chuyện coi ra cô bé không sống yên rồi dám chen ngang, phá phách, làm hỏng chuyện của cậu. Muốn chết sao?

_        Này, biết người ta đang ném không hả?

Dĩ Băng kéo mạnh tay cô bé, bàn tay hằn năm ngón trên đôi tay nhỏ. Cô bé quay mặt sang nhìn Dĩ Băng. Xinh xắn trong chiếc đầm màu trắng, mắt to đen láy chớp chớp khó hiểu nhìn cậu. Dĩ Băng thoáng đông cứng trong vài giây. Cô bé này xinh quá! ( Di Di: háo sắc từ nhỏ = =! Thiệt là nguy hiểm quá đi)

_        Có… có… biết người ta đang chơi không hả?

Dĩ Băng bỗng chốc lắp bắp. Cô bé chớp chớp đôi mắt tròn nhìn cậu, vẻ mặt tuy có giảm bớt sự tức giận nhưng vẫn nhìn cô bé hầm hầm. Cô bé e dè nhìn sang đưa tay kéo kéo quần ba cầu cứu.

_        Ba ơi!

Ba cô bé cúi xuống nhìn Dĩ Băng hiền từ.

_        Xin lỗi cháu, con gái chú không biết cháu đang chơi. Con gấu đó cháu cứ giữ đi!

Cô bé vội đổi sắc mặt.

_        Ba ơi! Con ném trúng mà! Không chịu!

_        Anh đang ném con tranh phần của anh là không đúng! Ngoan nào con gái, lần sau chúng ta lại chơi!

_        Không chịu đâu! Khó lắm mới trúng mà!

_        Nhưng là con sai rồi. Chưa tới lượt mà con đã ném.

Ba cô bé xoa đầu cô bé dỗ dành. Cô bé như sắp khóc đôi mắt đỏ hoe miễng cưỡng gật gật đầu. Dĩ Băng đứng lặng nhìn vẻ mặt buồn xo của cô bé. Lần đầu tiên cậu cảm thấy áy náy và nên bối rối nhất thời không biết nên làm thế nào.

_        Thôi chúng ta đi chơi trò khác nào con gái.

Ba cô bé, dỗ dành cô bé một lát rồi chìa tay ra nắm lấy tay cô bé đến một khu trò chơi khác. Dĩ Băng cùng lúc suy nghĩ ra mình nên làm gì vội chạy đến bên chú hề ôm chầm lấy con gấu bông. Dùng hết sức chạy theo cái bóng nhỏ của cô bé.

_        Em này!

Dĩ Băng thở hồng hộc khi chạy được tới trước cô bé.

_        Của em!

Đẩy con gấu to tướng vào người cô bé, Dĩ Băng mỉm cười. Cô bé vội vàng ôm lấy vừa ngạc nhiên vừa vui sướng.

_        Anh cho em sao?

_        Ừm. Nó nằm trong tay em không cho em thì cho ai?

Dĩ Băng bó tay trước cô bé ngây ngô này. Đồ ăn đã đến tận nơi mà còn khôn biết ăn.

_        Á, cám ơn anh!

Cô bé cười toa toét, nụ cười đẹp nhất mà Dĩ Băng từng thấy. Nhanh tay ôm chặt lấy con gấu, cô bé nhỏ nhắn bước tới bên Dĩ Băng nhón chân hôn lên má Dĩ Băng cái chụt. (Di Di: hot kiss =)) choàng tay qua cổ Dĩ Băng thì thầm

_        Cám ơn anh!

Còn tiếp….

 

28 bình luận về “{Ngoại truyện Em yêu anh}: “Lần đầu tiên” (Phần 1)

  1. hi mọi người,hum nay zô thăm nhà tỷ môt chút k ngờ i love u còn nữa mà m k bt.tiêp tục đọc thui.mà công nhân tỷ cũng bt câu khách wa chứ.mọi người có đôngf ý hum nà hjhj.

Bình luận về bài viết này